Lời đăng bởi: atmin
Bài Hát: Cải Lương Đời Cô Lựu (Liveshow Thương Quá Việt Nam 5)
Trình Bày: Lê Hồng Thắm, Hồng Nhung, Ân Thiên Vỹ
Con, má, xong hết trơn rồi má ơi, má coi nè, giống ghê không?
Ờ, má, má làm khổ con quá.
Không sao đâu má à, con ít khi đeo lắm, mà nhà của con cũng ít có để ý đến, má đừng có lo.
Bằng cách nào để chuột lại số vàng này cho con, để chồng con hay biết là, là không có tốt.
Nè, tiền má cất đi, anh luôn đến, má đưa cho ảnh.
Thôi, con cất dùm má đi.
Má trầm gặp nó, má trầm gặp nó, má trầm gặp nó, má trầm gặp nó.
Má trầm gặp nó, sao má thấy hồi hộp quá.
Má, má vô phòng con nằm nghỉ đi, khi nào anh luôn đến, con gọi má.
À.
Anh luôn mới đến hả?
Dạ thưa cô, ba tôi cũng đã xem thơ, cho phép tôi sáng nay đến đây đi gặp cô.
Mà lạ thiệt nha, mỗi khi tôi đem cá tôi bán cho cô, tôi tính bơi như thường.
Nay, sao trong bụng tôi cứ phải bơi như thường.
Mà lạ thiệt nha, mỗi khi tôi đem cá tôi bán cho cô, tôi tính bơi như thường.
Nay, sao trong bụng tôi cứ phải bơi như thường.
Phải chi hồi nãy, tôi dám cái cành câu cái rổ cá, tôi ra ruộng phức cho rồi.
Luân, cô, cô giận má lắm phải không Luân?
Con đâu có dám trách hờn má.
Vì mới đây thôi, từ hôm ba con về, con mới hiểu rõ một đôi điều.
Con hỏi thăm má, con xin phép ba, cho con đến đây đi gặp má.
Mặc dù má không nhìn con, nhưng con gặp má một lần.
Tại sao? Tại sao má không muốn gặp con? Tại sao má không nhìn con?
Vì con là con ruột của má mà.
Luân ơi, chỉ vì mười mấy năm nay, má cứ ngỡ rằng là thân tôi.
Đã mượn mất dạng, bây giờ kiếp cũ được banh khun.
Thấy bọc tương đã ngập, úi bất ngờ tạo quá khiêm xuân.
Con trẻ tương đã xuất đôi, dần sóng xuất nên người.
Cho âm lòng già đứng cuối.
Khi mặt non đã nảy lên rồi, ngày qua ngày cứ lớn lên tuổi.
Dẫu mưa gió tới bờ, dẫu một mình trời dơi.
Anh ơi, bấy lâu má chưa tùng tấn, anh cũng khó lẫn đợn bao ngày.
Chưa đã biết khúc nhục với nhau rồi, anh không thiệt hoài nữa đâu.
Phải đó con, Luân ơi, không phải có con má mới nói cho con vừa bụng.
Chứ bây giờ con có má rồi, má sẽ lo cho con.
Má à, má không biết chứ.
Ở sớm này nè, mấy đứa bạn con nó còn thua con nữa đó má.
Mấy đứa nó khác, con khác con à.
Khác gì đâu má, cha mẹ nó làm lụng suốt ngày mà không đủ gạo ăn.
Cho nên nó mới lâm cảnh giống con vậy nè.
Nhưng mà bây giờ con có má rồi, má sẽ lo cho con nha.
Nè, Luân à, con cầm số tiền này về đưa cho ba con.
Rồi hai cho con tìm phương sinh sống nghe không con.
Tiền má cho đó anh, anh đem về đi rồi đưa cho bác Thành.
Rồi anh tính tìm cách nào làm ăn sinh sống khác hơn.
Má à, ba con biết con tới đây gặp má thôi.
Tiền con không dám nhận đâu má.
Con với ba con chặt lòng chặt giả mà không có yên tâm.
Niềm đau cổ kia chứa dưới mà nỗi lo mới càng nặng nề chồng chết.
Khi hay tin ba con vượt ngục trở về.
Má tuổi tuổi mừng mừng để lệ suy tâm.
Má, ta chuyện cũng còn sống sớm.
Luân ơi, má nghe lòng đau nhoi.
Như con vết dao nào đã sớm máu đông.
Cho ba con mấy lâu năm sau.
Chiều đòn rồi tuổi nhục vốn lao.
Tuổi già sức thiếu.
Trở về quê hương đường sẽ còn vẹn cô đơn.
Chua bỏ những ngày phú thế kết biệt.
Nhưng ai có ngờ.
Ai có ngờ đâu.
Màn trăng xưa cuối cuốn khôi vàng.
Thêm riêng bộ giáo sư lạnh.
Tết cũ tàn trôi.
Cuối nước tư bao dần.
Nôn bước chân của ba con thêm ngần ngại.
Khi ruột già không thích chẳng còn ai.
Cứ mang cuối tình.
Ba ngày tháng đã đổi thay.
Má ơi, từ lúc bạc tâm nở duyên tân ra.
Ngày ấy ba con tóc hải còn xanh.
Sau 19 năm nghiệp ngã nay.
Trở về đây tóc đã phai màu.
Bao nhiêu nắng mưa sự gió dại dòng.
Nhưng tâm thanh già trỡ tròi.
Như gốc cổ thủ già cằn côi giữa quê hương.
Tuy gốc cổ thủ già cằn côi không sắc công hương.
Vẫn mơ ước nảy lỡ những trồi non xanh mưa.
Gặp má đây là con cứ đi một bước.
Để xem ba má ra sao hồi tua trước ngang.
Luân ơi sự thật nào cũng vẫn là sự thật của nàng.
Nhưng dù người ta cố tình ghé đây nói.
Nhưng một lúc nào đó sự thật mới bài ra ánh sáng.
Những người trong khu vẫn cười đau khóc.
Má ơi tình màu tự thiên liêng cao quê.
Má đã chịu nhiều khổ lệ lúc mang thai.
Cho đến khi khai hoa nỡ dùy xanh thanh.
Đàn ông đi biển có tôi.
Thân má giữa biển một tôi một mình.
Má không bảo vệ nội đứa con riêng.
Đó cũng là một sự tất nhiên không tài nào tránh khỏi.
Còn cái ba con bị bắt con ngồi xã hội.
Mười chín năm đâu phải là cái tôi ngăn ngùi.
Ba con về đây nhắm vào bọn người gãy nên tội.
Chứ không phải nhắm vào những lầm lỗi riêng tự.
Anh Luân à, má đã nói hết lời rồi.
Thôi bây giờ anh nhận tiền đi cho má yên tâm.
Tôi không dám nhận đâu cô.
Luân, Luân ơi đây là số tiền nhỏ môn.
Nhân nó là tất cả tấm chân tình của một người vợ.
Cô chia sớm với chồng giữa lúc còn buồn cứu.
Của lòng đồng tiền.
Không phải má yêu có miệng để đem ra che miệng lười của ba con lối xuất.
Cũng không phải má dùng đồng tiền này để mong thuộc sự lỗi lầm nhớ nhu.
Luân ơi có thương thuyết mới biết thêm dài.
Có hơn trong cạnh để hiểu được tâm sự của người trong cạnh.
Vĩ dạng yếu lẽ má bao năm liền đám anh.
Hiện tại đang vui hù như tứ vỏ sối chạy.
Con ơi nhạc lạc bầy chiều sương tháng thiết buồn.
Ngồi lỡ bước chân tròn kiếm tiền sâu.
Anh Luân ơi, má đã nói hết lời rồi.
Thôi anh nhận tiền đi, nhận tiền cho má được yên tâm mà.
Có trách tôi tôi chịu, tôi không dám nhận đâu cô à.
Luân, má có viết cho ba con một bức thư.
Con cầm tiền rồi con cầm bức thư này về cho ba con.
Chắc ba con không nỡ từ chối đâu con à.
Má, con...
Luân, Luân ơi lần này mà con từ chối.
Má căng lưỡi má chết cho con vừa lòng.
Anh Luân à, anh không thương má hay sao?
Anh cũng thương má, mà anh cũng thương ba nữa.
Má, để con cầm cái lá thư này.
Má, để con cầm cái lá thư này về cho ba con.
Còn tiền con gửi lại cho cô kiếm anh, nghe má.
Sao anh không cầm Luân một lượt?
Để tôi về hỏi lại ba tôi.
Chừng nào ba tôi chịu nhận, tôi trở lại đây gặp cô.
Tiền này, giúp cô tôi về.
Thưa má, con về.
Luân, bộ con có bộ đồ này sao hả Luân?
Còn có cái quần cục nữa má.
Thôi, hai đứa đợi má một chút nha.
Má đi đâu vậy má?
Má đi ra chợ mua mấy cục giải.
Hai đứa ở nhà kiếm chuyện gì để nói cho vui, nha ông con.
Anh hai, anh hai.
Anh hai.
Anh hai.
Anh hai Luân.
Ủa, cô gọi tôi hả?
Em kêu anh mà anh không nghe hả?
Tôi tên Luân, chứ không phải tên hai.
Dạ, em tính vậy nè.
Anh lớn, anh thứ hai.
Còn em nhỏ, em thứ ba.
Anh đừng gọi em bằng cô nữa.
Mà gọi em bằng Kim Anh hay là cô ba cũng được.
Dạ.
Anh hai ngồi đi, ngồi tự nhiên nha anh hai.
Trời, êm quá.
Dạ, ghế nệm nó êm vậy đó.
Anh uống cà phê nha.
Em pha cà phê cho anh uống.
Thôi, tôi không biết uống cà phê đâu.
Không, để em pha cà phê cho anh uống.
Anh uống cà phê đen hay cà phê sữa?
Thôi, sữa để con nít nó uống.
Tôi uống, người ta cười tôi chết.
Em pha cà phê sữa cho anh uống nha.
Thôi, tôi nói con nghe nè.
Khi nào tôi có khát, tôi ra ruộng tôi uống.
Tôi uống nước ruộng, mà có khát thì tôi về nhà tôi uống.
Mấy cái thứ cơm nóng, canh nóng, chờ đợi làm tôi ghét lắm.
Nè, cà phê sữa nè, anh uống đi.
Thôi, người ta cười tôi đó.
Ở đây có ai đâu mà cười, chỉ có em với anh thôi hà.
Anh uống đi.
Trời, nó ngọt ngọt, đắng đắng.
Dạ, ngọt là do sữa, đắng là do cà phê đó.
Vậy hả?
Anh có sao không?
Đắng.
Sao anh cứ cười hoài vậy?
Thì hồi nãy, má bị mình ở nhà, là mình phải vui.
Vui á, thì anh phải nói chuyện này chuyện đó.
Chứ anh cười hoài, đâu có vui.
Cười nói vui chứ.
Đâu có, anh phải kể chuyện này chuyện đó mới vui chứ.
Anh kể chuyện cho em nghe đi.
Tối ngày tới ngồi đầm ngồi ruộng, có gì đâu mà vui.
Hay cô nói chuyện cho tôi vui đi.
Em cũng đâu có chuyện gì đâu mà vui.
Hồi nhỏ, ở nhà không hà.
Rồi cái lớn lên đi học, cũng ở nhà.
Rồi cái có chồng, cũng ở nhà không hà.
Vậy chứ, có chồng vui lắm.
Cô kể tôi nghe đi.
Chuyện đó đâu có gì đâu mà vui.
Tối ngày tới ngồi đầm, với mấy thằng bạn, với mấy con trâu.
Không à, ở ngồi đầm có gì đâu mà vui.
À, phải rồi.
Hay là anh kể cho em nghe chuyện hồi bữa á, anh ngồi câu cái với mấy người bạn anh đi.
Cái bữa mà cô chạy xe qua một cái vù.
Đúng bữa đó tôi hát với mấy thằng bạn tôi.
Đứa hát, đứa làm trâu.
Mà bây giờ tôi hát, không có ai làm con trâu.
À, không lẽ giờ cô làm trâu cho tôi hát đi.
Thôi, em không biết làm trâu đâu.
Anh hát đi.
Vậy, tôi hát đại cho cô nghe nha.
Anh hát đi, em làm trâu đâu có được.
Vậy, tôi hát đại cho cô nghe nha.
Dạ.
Anh hát cho em vui đi.
Cũng được.
Chi dâu, chi dâu, chi dâu.
Chi qua, chi lại, chi trâu.
Vô trường, vô trường, trâu lại ra đồng.
Ra đồng, ra đồng, ra đồng.
Ta lại dí vô.
Ủa?
Sao cô kêu tôi hát cho cô vui?
Mà sao cô buồn vậy?
Không, em vui lắm đó chứ.
Em vui vì hôm nay em có thêm một người anh.
Tôi cũng vui vì hôm nay tôi nhìn được má.
Và biết em đây.
Ủa? Mà cô Kim Anh.
Tiền đâu cô với má có nhiều vậy?
Em và má đâu có nhiều tiền đâu.
Năm ba chục còn không có, cuốn chi đến ba trăm.
Sao má với cô hôm nay có nhiều vậy?
Ờ, tiền này là...
Mà anh hai đừng có hỏi, em khó nói lắm.
Em khổ lắm anh hai à.
Anh không dám nhận số tiền này đâu, em hiểu chưa?
Anh hai ơi, anh em chúng ta là dòng nước chia đôi hay ngả ngược suối chia bò rẽ bên.
Nhưng trong dòng quê thống thì anh với em chung cồi chung ngủ.
Em sống cao sớm còn anh chiều canh cờ hàng.
Nghe em nói lên những lời nhắn hầu, anh thấy lòng mình sướng sướng biết bao.
Tuy má với em sống trong cảnh sang giàu, nhưng chỉ là chiếc sông tạm của loài cây chùm gỡ trên cành.
Em đâu ngờ em có một người anh, chiều canh cờ hàng, nơi giỏi chắc chắn lắm.
Nói vậy, anh hai, anh cầm số tiền này đem về cho bác Thành nha anh hai.
Kim Anh, Kim Anh nè.
Kim Anh ơi, 19 năm qua thời gian dài đăng đăng.
Giờ đây anh mới hiểu ra thời ấm của gia đình.
Anh giấc già dáng lâu thì em với má cùng cai đắng buông phồng.
Hôm nay gặp lại má, em đây, sao anh thấy thương má, thương em.
Nhưng mà Kim Anh à, em hãy cho anh biết, đây là số tiền ở đâu mà em có nhiều vậy.
Anh hai à, anh đừng hỏi, em cố nói lắm.
Nếu em không nói, anh không bao giờ dám nhận số tiền này đâu.
Anh hai à, bây giờ anh hỏi, làm em cố nói. Anh hai cứ cầm số tiền này về cho bác Thành, làm ước giùm em đi.
Kim Anh à, nếu em không nói, anh đi về, anh không ở lại đây nữa.
Khoan, khoan đã, anh hai, anh đứng lại nghe em nói.
Hôm em đến tìm anh để đưa thư rồi bảo anh chờ má tới 3 ngày.
Nhưng tình ngưỡng tình xưa, cũng không có cách nào giải quyết.
Cuối cùng, em mới cầm số nửa tráng của chồng, và của má, má cho trống vừa hay vừa.
Em mới lấy hộp đá, thay cho hộp xoằn, tất cả số tràng đều thay vào cuộc mơ.
Chơi chồng, chơi cha, em đành cảm vui trước, cho trọn thu mù quyết nhục thâm tình.
Trời ơi, cái điều mà tôi không cần, ba tôi cũng không cần, mà làm phiền lòng má và em vậy.
Kim Anh à, bây giờ em hãy cầm số tiền này mà hãy chuột lại số nửa trang.
Cầm cho người ta, đừng để làm sanh chuyện trong gia đình.
Cha con tôi không muốn thấy chị bị phiền hà, vì việc làm và dối với chồng cô.
Anh hãy yên tâm, đừng ngại buồn, đừng lo, dễ trong nhà, em cũng thua xếp ổn thôi.
Nếu chồng em có hỏi, thì cũng êm xuôi, vì số cũng mất đi, là đồ mới thay vào.
Nghĩ tiền đây anh nhận cho em vui.
Tôi không chấm nhận đâu cô.
Không sao đâu, chồng em không có biết đâu.
Thôi, tôi về, tôi về, tôi về.
Anh hời, anh hời.
Xem thêm