Lời đăng bởi: atmin
Bài Hát: Liên Khúc Mưa Đêm, Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ, Lạnh Trọn Đêm Mưa
Trình Bày: Như Quỳnh, Quang Lê
Khóc Thầm - Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ - Lạnh Trọn Đêm Mưa
Lam Phương - Đài Phương Trang - Huỳnh Anh
Tiễn anh đi rồi, em về gác lạnh đìu hiu
Ngoài trời trăng tỏ mà sao ướt đôi tay mềm
Bóng đêm ngỡ là người em yêu
Khép đôi mi lại càng thương nhiều
Trời ơi! Thương nhớ bao năm mặn nồng
Bây giờ lìa nhau
Em thương Anh
Giờ đây cách biệt nụ cười
Đường xa gió lạnh mưa nhiều
Và đời Anh đắng cay trăm điều
Bao năm rồi một ngày chưa sống xa nhau
Ngọt bùi chia sớt cho nhau
Mà giờ này sao lắm thương đau
Mấy đêm qua rồi, nghe từng lá rụng ngoài song
Từng hồi chuông đổ
Càng thêm tái tê trong lòng
Vắng Anh cô phòng càng quạnh hiu
Nhớ Anh nhớ từng làn hơi thở
Giờ đây mới biết xa Anh sẽ làm chết cả đời Em...
Trời đỗ mưa,
Cho phố vắng mênh mông.
Khơi lòng bao nỗi nhớ.
Trời làm mưa cho ướt áo em thơ,
Mưa rơi từ bao giờ.
Tình yêu đó phôi pha vào sương gió,
Những đêm mưa tỉnh nhỏ,
Ngồi nhờ thuở học trò,
Tâm tình thường hay ngỏ,
Trường tan về chung phố,
Những lúc trời chiều đỗ mưa.
Mưa mưa rơi qua phố buồn,
Chạnh lòng bao nhớ thương,
Chuyện tình yêu vấn vương.
Ngày xưa đường mưa ướt ê chề,
Cùng đưa đón nhau về,
Ấm đôi nhân tình trẻ.
Mưa ơi! mưa ơi! mưa gieo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai? Biết người thương có còn nhớ hay quên?
Riêng ta vẫn u hoài
Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người đã cách xa.
Mưa buồn rơi rơi rơi ngoài phố
Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên
Đêm nao chốn đây ta dìu nhau
Trao muôn ngàn lời thơ
Chờ mong đến kiếp nào.
Mưa buồn ơi thôi ngưng tiếng
Mưa cho phố nhỏ cảng buồn thêm
Mưa rơi, gác xưa thêm lạnh vắng phòng côi lắng tiêu điều đường xưa vắng đìu hiu.
Đêm sầu đi trong tủi nhớ
Bao thương nhớ chỉ là mộng mơ
Đêm nay, tiếng mưa rơi buồn quá
Mưa đêm sầu riêng ơi ai
Buồn ơi đến bao giờ?
Một người sang ngang cuộc đời,
Một người đêm tay gối,
Chia ly có gì vui.
Trời mưa nghe giá buốt tim,
Đưa anh vào kỉ niệm thao thức trọn cả một đêm.
Chờ em đêm vắng với cô đơn,
Ngỏ hồn mưa ngập lối.
Tình hợp tan nhưng vẫn nhớ nhau luôn,
Biết em giờ có buồn.
Và từ đó những đêm trời mưa gió,
Thấu chăng người tỉnh nhỏ,
Nuôi nấng cả một đời,
Mối tình thời xa ấy,
Giờ đây đường hai lối mưa gió về buồn nào nguôi.
Xem thêm