Lời đăng bởi: atmin
Bài Hát: Xin Em Đừng Khóc Ở Thành Phố Này 2
Trình Bày: Luxuyen, Lam, Mei, Nhật Chan
Ngồi lặng một câu mà nghĩ về
Gió cứ lấy qua từng kẻ tay
Chẳng dần lòng em không được khóc, no
Dù có cuốn em lại em vẫn vậy
Dù có cuốn em lại em vẫn vậy
Nước mắt này tôi nhường thêm, theo chú kỳ mà em đem xuống
Trưởng thành là khi nhận ra cuộc sống nói lúc cũng theo điều em muốn rồi
Xin em đừng khóc ở thành phố này, hay khóc nơi con người chẳng thấy
Nâng mắt mắt thấy những đồi xanh, vì những ánh mây thôi em từng nghĩ
Và bấy lâu nay đồ em nhận lấy, nỗi cô đơn và sự lạnh lùng đen
Từng ngày cầm nhắm nhường thêm, vì biết bao giờ mới được hạnh phúc
Lành nhịp những hẹn sẽ trải dài, dập dục bình yên
Vì bản thân chúng ta không cần được đoái hoài
Đúng không?
Mọi thứ không theo những dự tính
Còn sâu hơn cả thành phố buồn và chê linh
Chẳng có gì lạ khi ta không mong, rằng phần thắng tục về mình
Giả quốc kết quả bản thân chẳng mong, nó có phải về lý mà về tình
Để ra phải dựa vào nhau đồng mình, để cùng hẹn gắn những vết nứt
Thay vì trước những biến cố điều họa, ngày đơn trước tiên là kết thúc
Nhìn lại vài phút, cũng đã đến lúc em nên đi
Đừng khỏi thành phố, kẹt hết những đắng cay trên mi
Peace
Mùi lặng một cốc mà nghĩ về
Gió cứ lấy qua từng kế bầy
Chẳng dần lòng em không được khóc
No
Dù cố cố nên ai em vẫn vậy
Nhớ ai hay em đã đánh mất đi thứ gì
Hay có khi em đang cần ai
Và nếu em đang thấy mình quá mế rồi
Hãy khóc đi nếu như em quá mong manh
Ah
Anh biết em cần bờ vai, nhưng xin em đừng chờ ai
Tất cả cũng dần mở vai
Giọt sầu vương trên mắt anh mong nó ngừng trở lại
Một người sẽ hững hờ mãi, một kẻ lại đứng thở dài
Vì chuyện tình yêu
Luôn là thứ thật khó để nắm mắt
Chỉ riêng mình hiểu
Biết về dòng mà có lẽ vắng tắt
Em nhắm mắt
Vì có những điều ta không thể sắp đặt
Đừng gắp gắp
Vì đã chẳng còn anh dắt em qua dòng xe tắp nặp
Em đã tự buông mình đắm
Vào giữa ngàn muôn tình thấm
Gói ghém những khuôn hình trắng
Tắt những hồi chuông thinh lặng
Em không muốn nghe
Không muốn thấy cất giọng thể ngân lời ca
Quên những mất mát thất vọng
Một lần rẽ ngang đời ta
Và ở đằng sâu
Đôi mắt lắng động nỗi buồn dịu êm
Em đâu cần tỏ ra mạnh mẽ
Khi bản thân luôn yếu mềm
Trưởng thành là khi nhận ra
Cuộc sống này không còn luôn chịu em
Theo chú kỳ mẹn đem xuống
Nước mắt lại tuôn nhiều thêm
Em à
Nhớ ai
Hay em đã đánh mất đi
Thứ gì
Hay có
Khi em đã cần
Ta
Và nếu
Em đang thấy
Mình quá
Mê rồi
Em hãy khóc đi
Nếu như em quá mơ mê
Thế ngại cứ việc say thêm
Ở trên đôi bàn tay em
Đã từng giam lùng mình bao lâu
Dẫn biết bên ngoài ngày hay đêm
Em ngồi một góc
Tự ngắm mình trong gương và nghĩ
Sau một hồi còn tóc
Mình thế này mà không ai thương
Lạ nhỉ
Biết bao lần tình ái đưa em vào tận cơn mơ
Chắc không phải ai trên đời
Cũng muốn một cuộc tình đơn sơ
Đổi mai cũng phai tàn
Như loài quỷ chấm nở
Những vết rập giấy trên trang nhật ký
Theo thời gian sớm mở
Em hững hờ
Tận dòng lệ ước mi
Em ơi đừng khóc ở thành phố này
Để kể tồi tệ
Bước đi
Hãy cố gắng làm mọi thứ
Có thể trước khi chuyến xe ra về
Anh đến quá trễ ước gì
Mình còn nắm tay nhau
Phục nhận đắn đo của tuổi 20
Giờ còn đắm say trông
Bao buồn vui ai gửi
Màu mắt nâu
Ính dấu ở khắp Sài Gòn
Về đến lòng khát sâu
Từng giây phút khi mình vẫn còn kề bên
Em à
*
Xem thêm